Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

mưa..........!!!!!!


Hôm nay mưa. Mưa lất phất buồn. Con đường dài càng thêm hun hút. Những vòng xe chợt trắng xóa như nhạt nhòa trong đêm mưa. Ta vội vã đi dưới bóng mưa qua vội vã. Chợt nghe lòng ngun ngút lạnh. Lạnh vô chừng. 



Bước đi trên con đường......Một mình trong cơn mưa lòng lạnh.........Em đến và đi như là cơn mưa giưa lòng Sài Gòn này vậy có lẽ em chính là hạt mưa.............Còn anh là chiếc lá khẽ chạm....!!!!! Mưa. Mưa mong manh quá. Ta muốn giơ tay, nhưng lại sợ em vỡ mất hạt mưa xa…....
Ta vốn không muốn yêu mưa. Bởi mưa buồn. Buồn lắm. Chẳng có gì thê lương bằng cảm giác một mình ngồi lặng nghe tiếng mưa đều đều điểm nhịp trên mái tôn trong một buổi chiều u ám. Mà ta, ta thì vốn luôn luôn một mình…Ta vốn không muốn yêu em. Trước vẻ mong manh của em, ta chợt nghe sợ hãi. Rồi một ngày, ta sẽ làm em khóc........
Ta yêu mưa. Thế cho nên mỗi khi mưa đến, những vòng xe ta lại mộng du đi mãi trong mưa....
Mưa rơi. Nghe thật chơi vơi. Từ giọt nhỏ vào hồn. Nhức nhói. Vậy mà ta vẫn thích một mình đi dưới những cơn mưa… Vì cái gì cơ chứ? Không biết nữa! Hay chỉ vì trong đó có những giọt mưa?





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét